Chưa đến một tuần trà, Đoạn Vân đã vén nắp nồi.
Quả nhiên, dưới sự thúc giục của chân khí, cơm và thịt xông khói đã chín sớm.
Mỡ từ thịt xông khói quyện vào cơm trắng, trông thật hấp dẫn, đáy nồi thậm chí còn có một lớp cơm cháy mỏng giòn.
Đoạn Vân nhanh chóng ngồi xuống đánh chén một bữa no nê.
Một miếng cơm một miếng thịt, lại thêm một miếng cơm cháy giòn tan, thật không còn gì tuyệt bằng.