Sau khi quyên góp vàng, Đoạn Vân cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm khôn tả.
Giết người, cứu người, đem của cải bất nghĩa biến thành vật hữu dụng cho chính nghĩa, cảm giác làm một thiếu hiệp thật tuyệt vời.
Đương nhiên, hắn nào biết chính rương vàng mình quyên tặng kia đã giải quyết được tình thế nguy cấp cho mười ba thành đang chịu nạn ôn dịch.
Đôi khi thiên tai cũng chính là nhân họa, nếu nhân họa giảm bớt, thiên tai ắt sẽ dễ dàng qua đi.
Vô hình trung, nhất cử nhất động của Đoạn Vân đã có sức ảnh hưởng đến người khác, thậm chí là một vài thế lực nào đó, chỉ là chính hắn không hề hay biết.