Chờ cơn bão lôi điện khủng bố kia biến mất trọn vẹn nửa canh giờ, người kể chuyện khát máu trên cây mới dám từ từ trèo xuống.
Trong quá trình này, gã cẩn thận từng li từng tí, sợ rằng chỉ cần quay người, Đoạn Lão Ma anh tuấn kia sẽ đứng sau lưng gã, mỉm cười với gã.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía. Gã không kìm được mà dựng tóc gáy. Dù sao, nụ cười tử vong của Đoạn Lão Ma đã từng xuất hiện trong không ít điển cố.
Cho đến khi xuống khỏi cây, bốn phía vẫn một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây. Lúc này, Tiểu Tiết mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thời tiết giá lạnh, đũng quần ướt sũng của gã đã sắp đóng băng.