Đoạn Vân theo Lý Đại Khang đi về phía y phường, trên đường, Lý Đại Khang đã kể cho Đoạn Vân nghe về triệu chứng của bệnh nhân này.
“Nội ngoại thương đều vô cùng nghiêm trọng.”
“Bụng có một vết rách, đại tràng đều vỡ nát, ta đã khâu lại rồi, nhưng bên trong có mấy cái mạt kim loại kỳ quái, dường như cứ hút máu không ngừng, mắt lão đây đã kèm nhèm, cũng không tài nào lấy sạch được. Còn cánh tay thì bị một roi quất trúng, kinh mạch và huyết quản bị xoắn tít lại như dây thừng. Trời đất quỷ thần ơi, ta rạch ra xem mà phát hoảng, nó còn là nút chết, chặt hơn cả cái nút trên đai lưng của lão bà nhà ta nữa!”
"Lưng hắn còn trúng hai chỉ, phế phủ bị thương nghiêm trọng, lại thêm của quý đã mất, chỉ còn lại vết thương do nổ tung, hẳn là vết thương cũ."
"Thật lòng mà nói, người này có thể sống đến giờ, ta đã thấy đây là một kỳ tích."