Kim Ti Hầu rời sơn trang, thẳng tiến men theo chân Phần Sơn, giữa đường đi ngang qua đầm nước nơi Thẩm Anh từng tắm.
Tiếp đó, cỏ dại và cây hoang mọc um tùm.
Giờ đã là cuối thu, cỏ hoang ngả màu vàng óng, dưới ánh tà dương chiếu rọi, tựa như thảm vàng trải trên mặt đất.
Những cây hoang mọc trong đám cỏ, lá trên cành đã chẳng còn bao nhiêu, hệt như mái tóc trên đầu người đàn ông trung niên, dù có muốn níu giữ thế nào cũng đành buông tay.
Đương nhiên, nơi này vẫn còn không ít nấm mồ.