Đêm đó, Đoạn Vân ngủ rất say, cũng ngủ rất lâu. Suốt đêm đó, trong mộng đều là lũ nòng nọc tìm mẹ, mà vẫn mãi chẳng tìm thấy.
Khi hắn tỉnh giấc, đã quá giờ dùng bữa sáng thường ngày.
Mộ Dung huynh đệ vẫn còn cuộn mình trong chiếu cỏ, gã vốn quen ngủ đến tận chiều mới dậy, không dùng bữa sáng lẫn bữa trưa.
Thẩm Anh lại chẳng thấy đâu.
Đoạn Vân hỏi thăm mới hay, nàng ta sáng sớm tinh mơ đã lại chạy đến Tiểu Xuân trấn nghe kể chuyện rồi.