Vệ Uyên lảo đảo, thân bất do kỷ lao về phía trước mấy chục trượng, đâm chết vô số Viêm Yêu. Hắn quét thần thức ra sau lưng, chỉ thấy vô số Viêm Yêu, căn bản không biết kẻ nào đã đánh lén mình.
Vệ Uyên khẽ động, trên người đột nhiên nứt ra vô số vết thương. Hắn gắng gượng đề một hơi mới miễn cưỡng phong bế được chúng. Dù pháp khu của Vệ Uyên cường hãn đến đâu, giờ phút này cũng đã đến cực hạn, lực phòng ngự bắt đầu suy giảm, vết thương trên người càng lúc càng nhiều, tốc độ hồi phục lại càng chậm.
Đúng lúc này, một cơn suy yếu đột ngột ập đến, suýt chút nữa khiến Vệ Uyên tối sầm mặt mày. Vệ Uyên tiện tay vồ lấy một con Viêm Yêu, ngay sau đó cánh tay truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, đã bị con Viêm Yêu này cắn chặt.
Vệ Uyên hoàn toàn không để ý đến cơn đau trên cánh tay, trường thương trực tiếp đâm một lỗ lớn trên người Viêm Yêu, máu tươi phun ra như suối! Vệ Uyên há miệng hút, toàn bộ máu tươi đều chảy vào bụng.
Máu của Viêm Yêu đắng chát, cay xè, như uống phải thứ bùn lầy vẩn đục pha lưu huỳnh, lại còn có kịch độc. Bụng Vệ Uyên co bóp một trận, đã cưỡng ép tiêu hóa chút ít máu Viêm Yêu, tinh thần liền phấn chấn. Hắn liền phun ra một đám sương mù đen, mấy đầu Viêm Yêu bị sương mù phun trúng đều ngã lăn ra đất.