Hàng chục tên lửa lại một lần nữa xuất hiện trong đồng tử của Lưu Lam, đôi đồng tử dọc màu bạc sẫm tuyệt đẹp ấy gần như muốn phun ra lửa. Các Thần Xạ Đại Vu đều nghiêm trận chờ lệnh, nhưng lại có chút uể oải, không vực dậy nổi tinh thần, chẳng còn mấy phần chiến ý.
Trong quân doanh vang lên tiếng tù và, các chiến sĩ Vu tộc đều xông ra từ doanh trại, sau đó đứng vào vị trí trên các khoảng đất trống, tay giương trọng thuẫn, khoảng cách đứng của mỗi người đều tương tự nhau. Từ trên trời nhìn xuống, không quá dày đặc, cũng không có chỗ nào thưa thớt.
Tên lửa gào thét lao tới, khởi động tăng tốc, sau đó với sự cơ động linh hoạt, tránh được hầu hết trọng tiễn chặn đánh, xông đến phía trên quân doanh, rồi lại rải xuống từng mảng đoản trùy, giống hệt mấy lần trước.
Các chiến sĩ dưới đất ngã rạp hết lớp này đến lớp khác, trọng thuẫn trong tay họ chỉ có khả năng phòng ngự yếu ớt, chỉ có số ít người may mắn tránh được số phận bị xuyên thủng. May mà các chiến sĩ phân tán rất rộng, thương vong trông có vẻ thảm khốc, nhưng thực ra chỉ có vài ngàn người.
“A a a!!!” Tiếng gầm của Lưu Lam chấn động trăm dặm, thậm chí còn thu hút ánh mắt từ tận trời cao. Thương vong không phải là vấn đề số lượng, mà là khi đối mặt với những tên lửa không thể ngăn chặn, Lưu Lam không tránh khỏi cảm giác nhục nhã và thất bại nặng nề.