Kỷ Lưu Ly nâng một ly nước trong uống một ngụm, nói: “Nhưng những năm truy tra này cũng có chút thu hoạch, gã kia rất có thể đang ẩn náu trong nội bộ công ty. Gã có thể là chủ quản của bộ phận nào đó, cũng có thể là một tên tạp dịch, thậm chí còn một khả năng nữa... là ngươi.”
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, muốn tỏ ra rằng trò đùa này rất buồn cười. Nhưng bây giờ hắn không tài nào cười nổi, thân thể cũng chẳng có chút cảm xúc hài hước nào. Vì vậy, nụ cười gượng gạo đó cứng đờ trên mặt Vệ Uyên, rồi từ từ biến mất.
Ban đầu, Kỷ Lưu Ly vẫn mỉm cười nhìn Vệ Uyên, nhưng rồi nụ cười cũng dần tắt đi.
“Thật sự là ngươi?”
“Không phải ta!”