Vệ Uyên lại nói: "Kể từ ngày hôm nay, Thanh Minh ngừng bán lương thực cho Ngũ Quận, sau đó ở biên giới cứ cách mười dặm lại thiết lập một trạm phát cháo. Các ngươi phát động bọn lưu manh côn đồ địa phương, để bọn chúng tung tin về các trạm phát cháo ở biên giới, cứ nói đến Thanh Minh là có cơm ăn.
Ngoài ra, in thêm một đợt vé cháo, có vé này có thể đổi cháo ở bất kỳ lều cháo nào do Thanh Minh thiết lập. Thuận lợi thì chỉ cần vé cháo thôi cũng có thể thu hút được một lượng lớn người.
Bây giờ đã vào đông, phần lớn lương thực dự trữ của Ngũ Quận đều đã bị trưng dụng làm quân lương, vùng biên cương hoàn toàn phải dựa vào lương thực của Thanh Minh để sống. Chúng ta ngừng bán lương thực, Ngũ Quận tất yếu sẽ xảy ra nạn đói, đến lúc đó nhất định sẽ có người phải bán ruộng bán đất.
Lúc này quan lại và thế gia đều sẽ thu mua đất đai, nhưng lần này chúng ta cũng đi thu mua đất, bất kể bọn chúng ra giá bao nhiêu, chúng ta đều ra giá cao hơn, cho đến khi đẩy giá trở lại mức giá đất của năm bình thường. Nhưng chúng ta thanh toán, một nửa là bạc, một nửa là vé cháo."
Một quân quan trẻ tuổi đề nghị: "Đại nhân, hạ quan có một đề nghị. Nếu như trong giá mua có thêm một phần lương thực hiện vật, hiệu quả sẽ tốt hơn. Năm tháng chiến loạn, có bạc cũng không mua được lương thực. Chúng ta chỉ cần cho lương thực, dù giá có thấp hơn bình thường một chút, nông hộ cũng sẽ sẵn lòng bán cho chúng ta hơn. Người muốn bán đất, đều là những người đói đến mức không sống nổi nữa, chỉ cần nhìn thấy lương thực, bảo bọn họ làm gì họ cũng cam lòng."