Vệ Uyên thản nhiên nói: “Đạo cơ của ngươi là do Thanh Minh ban cho, muốn đi cũng được, đạo cơ phải để lại.”
Tu sĩ kia cũng là kẻ khờ khạo, gân cổ nói: “Đạo cơ là do chính ta tu thành, bây giờ thì liên quan quái gì đến Thanh Minh! Hơn nữa ngươi là cái thá gì mà dám quản chuyện của ta? Ta ngàn cay vạn đắng tu thành đạo cơ, chẳng lẽ là để phải cúi đầu trước kẻ khác, để người ta sỉ nhục sao? Thiên hạ này còn có vương pháp nữa không?”
Vệ Uyên khẽ nhíu mày, chẳng nhiều lời với hắn, một luồng đạo lực phong bế thức hải của hắn, rồi nói: “Phế đạo cơ, đuổi khỏi Thanh Minh.”
Một tu sĩ khác tu Ngự Thú Thiên Tâm bỗng nhiên bước ra, lớn tiếng nói: “Vì sao không cho hắn nói?”
Vệ Uyên lạnh lùng nói: “Ngươi cũng muốn đi?”