Lý Trừng Phong không ngờ Vệ Uyên lại luyên thuyên như một thương nhân, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Vệ đại nhân không nói là trăm công nghìn việc, cũng gần như vậy rồi, vì sao lại cố chấp với loại tơ lụa này đến thế?”
Vệ Uyên nói: “Tứ điện hạ hẳn là biết Thanh Minh sản xuất gấm, nhưng có biết gấm được sản xuất như thế nào không?”
Lý Trừng Phong ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ không phải công xưởng sản xuất ra sao?”
Vệ Uyên nghiêm túc nói: “Gấm của Thanh Minh sản xuất ra, đều là do những Đạo Cơ mới thăng cấp làm, ta dùng phương pháp này giúp các tu sĩ ấy mài giũa tâm tính, củng cố Đạo Cơ, có hiệu quả kỳ diệu! Nếu nguồn cung tơ lụa này mà đứt đoạn, vậy thì rất nhiều tu sĩ Đạo Cơ sẽ không có việc gì làm, không cách nào củng cố cảnh giới được nữa.”
Lý Trừng Phong nghiêm nghị, nói: “Thì ra là vậy! Vậy quả thật tơ lụa không thể đứt đoạn.”