Nguyên Phi suy nghĩ một chút, nói: “Không nhắc đến Phúc Vương, vậy đạo ý chỉ này chính là Thái tử ban xuống rồi, chỉ là dùng ấn tín của Đại Vương mà thôi. Ta mới ra ngoài chút thời gian này, hắn đã không thể theo ý mình ban chỉ rồi sao?”
“Đại Vương gặp chuyện gì rồi?”
Nguyên Phi khẽ thở dài, nói: “Đại Vương cả ngày ở trong Kim Cương Thiền Viện ngoài thành, tin tức bị cắt đứt, ta làm sao biết Đại Vương xảy ra chuyện gì? Nhưng cách đây không lâu, Đại Vương từng nhắc với ta một lần, hình như vì một chuyện nào đó xảy ra ngoài ý muốn, tổn thất không ít thọ nguyên. Chẳng lẽ, là thọ nguyên đã tận? Nhưng vẫn không đúng lắm.”
Vệ Uyên nói: “Nếu là thọ nguyên đã tận, Thái tử chỉ cần yên tâm chờ đợi là được, không cần phải vội vã đoạt quyền như vậy. Có lẽ trong đó còn ẩn tình khác. Nếu đại quyền đã hoàn toàn rơi vào tay Thái tử, vậy ngươi quay về chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Không bằng cứ ở lại chỗ ta, đợi cục diện rõ ràng hơn rồi tính. Thái tử hẳn là không làm gì được ta, giữa Lữ gia và ta còn có Hứa gia, bọn họ lại phải đối phó với Bắc Liêu, tự thân còn lo chưa xong. Cho nên kẻ có thể ra mặt chỉ có Hứa gia. Hứa gia đánh với ta nhiều lần như vậy, chưa từng thắng. Cho nên ngươi không cần sợ.”