Ngược lại, Ma Nhận Thất Nguyệt những năm trước vẫn luôn ngủ say trong núi, sau khi xuất sơn lại đi theo một kẻ như Lôi Động, kiến thức đại khái chỉ ở trình độ lão già quê mùa, bất kỳ tiên thảo nào cũng có thể dọa nó ngây người, dễ dàng lừa gạt.
Ma Nhận Thất Nguyệt đang nghi hoặc linh tính của Phi Dạ đạo hữu đã đi đâu, bỗng nhiên nghe thấy có người bên cạnh nói: “Vật nhỏ này là linh vật trời sinh luyện thành binh khí, trong dòng thời gian dài đằng đẵng tự sinh linh tính, cũng có chút thú vị.”
Một người khác nói: “Tuy là linh vật trời sinh, nhưng linh tính không cao, tính tình lại thô kệch, ta thấy cũng chẳng có gì hay ho. Theo ý ta, chi bằng quay về lò luyện lại, ngược lại có thể được một phôi thai thượng hạng.”
Ma Nhận Thất Nguyệt lúc này mới phát hiện, bên bàn còn đứng hai vị đạo nhân, một vị là thanh niên đạo nhân dung mạo thanh tú, mày tựa núi xa ẩn nét mực tàu, mắt như hồ thu tĩnh lặng, dáng vẻ thanh cao như tùng như hạc, tiên khí lượn lờ; một vị lão đạo khác, tuy tướng mạo cũng ưa nhìn, nhưng toàn thân sát khí đằng đằng, hơn nữa sát khí ấy còn nhuốm màu đen đỏ, chẳng biết đã đoạt bao nhiêu sinh mạng.
Chẳng hiểu vì sao, vừa rồi Ma Nhận Thất Nguyệt không hề nhìn thấy hai vị này, mãi đến khi cả hai lên tiếng, nó mới kinh hoàng nhận ra bên cạnh lại có người.