Dưới ánh đèn đỏ rực, cửa cổ trạch lộ rõ dấu vết thời gian loang lổ, sơn son bong tróc, tay nắm cửa hoen gỉ, bậc đá cũng phủ đầy rêu xanh, chẳng biết đã bao lâu không có người qua lại.
Vệ Uyên nhìn chăm chú cánh cửa, nỗi thôi thúc trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, bất giác liền bước một bước về phía cửa.
Đột nhiên!
Một bàn tay trắng bệch chụp lấy Vệ Uyên.
Vệ Uyên quay đầu nhìn lại, thấy Thực Mộng đã hiện ra hình người, đang siết chặt cánh tay mình.