Vệ Uyên tính toán lượng giao thương gần đây và tương lai, nói: "Ta thấy, giữa hai tộc chúng ta cần phải xây một con đường rồi."
“Sửa đường ư? Sửa thứ đó làm gì? Lực sĩ của tộc ta đâu cần đường, nơi nào mà chẳng nhảy qua được?” Thiên Ngữ vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Vệ Uyên giải thích: “Lôi Đình Sa, Hôi Thạch, Linh Mộc đều rất nặng, lực sĩ của các ngươi số lượng có hạn, để bọn họ vận chuyển đồ vật thì phí tổn quá cao. Đợi đường sửa xong, xe hàng có thể thông hành, đến lúc đó để vu dân bình thường vận chuyển hàng hóa là được rồi.”
Mắt Thiên Ngữ chợt sáng lên: “Đúng vậy! Hạ dân bình thường chẳng tốn bao nhiêu tiền, còn nô lệ thì chỉ cần cho chút đồ ăn là được. Những hàng hóa này lại không yêu cầu thời gian vận chuyển nghiêm ngặt, cứ từ từ vận chuyển là được! Tiền thuê một Đạo Cơ lực sĩ, đủ thuê năm trăm hạ dân bình thường rồi.”
Thiên Ngữ bây giờ đối với chuyện phí tổn đã khá nhạy bén, Vệ Uyên bất giác có chút hoài niệm về tên Lực Vu khờ khạo dễ bị lừa ngày trước.