"Ta thật sự không làm gì ngươi..." Vệ Uyên kiên nhẫn giải thích, nhưng Phong Thính Vũ căn bản không nghe.
"Ngươi tưởng ta ngủ rồi thì không nhớ gì sao? Ta chỉ là đầu óc ngủ say, những nơi khác đều tỉnh táo. Đùi nói, ngươi làm hết rồi!"
Vệ Uyên đại nộ: "Vu khống! Kêu nàng ra đây đối chất!"
Rồi một cái đùi trắng nõn phát sáng vắt ngang trước mặt Vệ Uyên, suýt nữa đè vào mặt hắn. Sau đó Phong Thính Vũ bỗng hiểu ra điều gì đó, trừng mắt nhìn Vệ Uyên một cái, nói: "Ngươi tên xấu xa này, muốn nhìn thì nói thẳng đi, đâu phải không cho ngươi nhìn!"
"Ta... ta không phải ý này..." Vệ Uyên muốn khóc không ra nước mắt.