Tổ địa Hứa gia, đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, khách khứa tấp nập như triều.
Chỉ vài ngày nữa, chính là Ngự Cảnh Đại Điển của Hứa Lan San, một sự kiện trọng đại trăm năm khó gặp. Tu sĩ bốn phương nghe tin, phàm là kẻ nào có thể đến, đều không quản ngại gian lao mà tới. Ngay cả một số lão tổ Đạo Cơ ẩn cư nơi sơn dã, cũng dẫn theo con cháu trẻ tuổi trong tộc, trèo non lội suối, chỉ để đến đây mở mang tầm mắt.
Ngoại thành Tổ địa mở cửa suốt ngày đêm, nhân khí tấp nập, náo nhiệt vô cùng; riêng bản sơn lại canh phòng nghiêm ngặt, cấm tuyệt bất kỳ ai ra vào. Đến thời khắc đó, các tu sĩ sẽ quan sát buổi lễ từ xa trăm dặm, ở khoảng cách này, tu sĩ Pháp Tướng cảnh có thể cảm nhận rõ ràng khí tức Thiên kiếp, thuận lợi cho bọn họ từ đó thu được những tâm ngộ của riêng mình, còn về phần các lão tổ Đạo Cơ cảnh, thì chỉ có thể từ sắc mặt thần tình của tu sĩ Pháp Tướng mà cảm ngộ được đôi chút mà thôi.
Một tửu điếm bình thường ở ngoại thành, lúc này gần như không còn một chỗ trống. Khách khứa hình dáng khác nhau, có kẻ y phục hoa lệ, tỏ rõ vẻ phi thường; có kẻ cố làm ra vẻ thâm trầm, mặt mày bí hiểm; lại có kẻ tuy ăn mặc giản dị, nhưng trên mặt gần như khắc bốn chữ "ta là cao thủ".
Mọi người tuy uống thứ rượu xoàng, nhưng lại bàn luận những chuyện giang hồ kinh tâm động phách nhất, kể lại những trải nghiệm truyền kỳ cửu tử nhất sinh từ móng vuốt của từng Ngự Cảnh đại yêu. Bọn họ uống đến mặt đỏ tai hồng, lại không quên tâng bốc lẫn nhau, khiến đám thiếu niên nhà quê ngồi bên cạnh phải trợn mắt há mồm, đều cảm thấy tầm mắt được mở rộng.