Ánh sáng dần xuất hiện trước mắt Chúc Hiếu Tồn, hắn cũng từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Nhưng hắn chỉ nhớ những đợt công kích như trời giáng ập xuống người, rồi Pháp Tướng của mình dường như hít phải một luồng khói độc, sau đó thì không còn nhớ gì nữa.
Hắn mở mắt ra, thấy mình đang ở trong một chiếc lồng giam, Pháp Tướng bị trói chặt, nhục thân rã rời vô lực, muốn cử động một ngón tay cũng khó.
Trước mặt hắn là một người trẻ tuổi, nhưng giữa đôi mày lại phảng phất nét tang thương kỳ lạ, đang nhìn hắn.
“Ngươi là ai? Bản quan là Ngự Sử đương triều, Khâm sai của triều đình! Dám bắt giữ Khâm sai, các ngươi muốn bị tru di cửu tộc sao?” Chúc Hiếu Tồn giọng đanh thép, không chút sợ hãi.
Người trẻ tuổi kia khẽ cười, nói: “Chúc đại nhân, ta đã dám bắt ngươi đến đây, tự nhiên không sợ tru di cửu tộc.”