Tại nơi cách giới vực trăm dặm, đứng một nam tử tóc xõa áo rộng, đôi mắt là màu hổ phách nhạt kỳ dị, cả người phóng đãng bất kham lại hàm súc nội liễm, dung hòa hai loại khí chất mâu thuẫn vào làm một. Còn về tướng mạo, tự nhiên kế thừa di phong của Triệu Lý, đẹp đẽ bậc nhất.
Thấy Vệ Uyên, hắn nói thẳng: "Đại Triệu Bình An Hầu, Lý Huyền Ca."
"Thái Sơ Cung Vệ Uyên, bái kiến Bình An Hầu." Vệ Uyên hành lễ. Tuy không hiểu vì sao một vị Ngự Cảnh đại năng lại chỉ phong tước Hầu, nhưng lễ nghĩa vẫn phải chu toàn.
Lý Huyền Ca phất tay, nói: "Hai ta bây giờ có thù, không cần câu nệ lễ nghĩa này. Vào chuyện chính đi, ta là đến chuộc lại tiểu cữu tử bất tranh khí kia của ta."
Vệ Uyên nghe danh hiệu Bình An Hầu liền biết là chuyện này, lập tức nói: "Vị... tiểu cữu tử này phạm luật, theo luật đáng tru cửu tộc. Tru cửu tộc e là không thể, nhưng chém đầu là không thể tránh khỏi. Cho nên Bình An Hầu xin mời về..."