Hồng Diệp đã không còn nhớ rõ đây là vòng lặp thứ mấy rồi, binh sĩ Vu tộc ở tiền tuyến thực chất đã rơi vào trạng thái kinh hoàng tột độ, đang liều mạng muốn thoát khỏi sự áp chế để có thể bỏ chạy. Hoàn toàn là nhờ vào sự trấn áp của tế đàn, mới khiến bọn chúng bất chấp sống chết mà tiếp tục công thành.
Nhưng sức mạnh tế tự tích trữ trong hơn mười tế đàn ở tiền tuyến đã tiêu hao mất một nửa, thậm chí còn chưa kịp thi triển một lần Huyết chú nào đúng nghĩa cả.
Vu tộc có tế đàn để trấn áp nỗi sợ hãi bản năng, Nhân tộc hiển nhiên cũng có những thủ đoạn tương tự.
Hồng Diệp nhìn thấy đám quân thủ thành leo lên tường, người nào người nấy hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng tựa như mãnh thú, rất nhiều kẻ dù thân trúng mấy đao vẫn cố kéo một tên Vu tộc từ trên thành nhảy xuống. Lại có những kẻ khác biết rõ pháo hỏa sắp bao trùm nhưng không hề né tránh, ngược lại còn cười lớn ôm lấy tên Vu tộc bên cạnh, cùng nhau tan xương nát thịt trong biển lửa.
Nhưng điều khiến Hồng Diệp không thể chịu đựng nổi chính là Vệ Uyên lại khôi phục được tuyến phòng ngự của sáu tiểu pháo đài tiền tuyến. Đó là nơi vô số chiến sĩ Vu tộc đã phải đội mưa tên lửa đạn, đạp lên thi thể đồng bạn mới chiếm được, lẽ nào bây giờ mọi thứ lại trở về như cũ, phải đánh lại khu pháo đài thêm một lần nữa sao?