Nhận thấy sĩ khí Kỷ quân sắp tan rã, Tiêu Tĩnh Viễn cuối cùng cũng không câu nệ nữa, hạ lệnh thu binh.
Lúc này, các tướng Kỷ quốc mới thể hiện tài năng, vừa đánh vừa lui, luân phiên yểm trợ, chậm rãi rút về, vậy mà lại đưa được đại quân thoát khỏi khu vực công sự.
Trên đường rút lui tuy vẫn có tổn thất, nhưng có các tướng quân trấn áp sĩ khí nên không xảy ra hỗn loạn, Thương Ngô lại đang dốc toàn lực áp chế pháo binh Thanh Minh, bởi vậy tổn thất của đại quân Kỷ quốc khi rút lui vẫn chưa tính là thảm trọng.
Chờ khi đại quân rút lui gần hết, tất cả đạo binh áo xám liền hóa thành khói lam, bay lên trời, trở về tay Thương Ngô. Nhìn những hạt binh đậu ít ỏi còn lại, môi y gần như không còn huyết sắc.
Khi rút lui, thương vong của binh lính thường Kỷ quân vẫn xem như ổn, nhưng thương vong của các hiệu úy Pháp Tướng và Đạo Cơ thì có phần thảm trọng. Vệ Uyên không ra tay tàn sát Pháp Tướng nữa, các vị tiên tướng của Thái Sơ Cung cũng không cố ý giết chóc, chỉ thuận tay ra chiêu, kết quả cũng đánh chết năm sáu Pháp Tướng ngoan cường chống cự.
