Trong căn phòng nhỏ kín đáo, lắng nghe tiếng gầm lúc thì hùng hồn mạnh mẽ, lúc lại thì thầm ai oán vọng vào từ bên ngoài, Vệ Uyên tâm như mặt nước tĩnh lặng, trải Ngọc Chỉ đặc trưng của Hoang Giới ra trước mặt, nhấc bút viết xuống tiêu đề: 【Thâm Uyên Trùng Sinh】 giáo nghĩa.
Hắn ngừng lại một lát, mới viết xuống câu đầu tiên của giáo nghĩa: Thiên Địa vi trọng, Vu thứ chi, Tổ Vu vi khinh.
Vệ Uyên thuận tay viết thêm một câu: "Thiên Vu chẳng là gì sất"...
Nhưng nghĩ lại thấy không ổn, bèn gạch đi, sửa thành "Thiên Vu hữu đức giả cư chi". Sau đó dựa vào câu này mà viết tiếp, hỏi: ‘Hà vi đức?’.
Cứ thế tuôn ra ào ạt, thoáng chốc đã mấy nghìn chữ, chủ yếu giảng về việc có công với Thiên Địa, có công với chúng sinh, có công với đại đa số Vu tộc, ấy là đức.