Một lát sau Dư Tri Chuyết chạy tới, đồng thời còn dẫn theo hơn mười tu sĩ, mang đến mấy trăm quyển sổ sách dày cộp. Gặp Trương Sinh, Dư Tri Chuyết liền nói: "Sổ sách chủ yếu của Đoán Binh Phường mấy năm qua đều ở đây. Nếu ngươi muốn xem các hạng mục chi tiết, ta sẽ cho người khiêng đến, nhưng như vậy thì nhiều lắm, gộp lại chắc phải hơn một vạn bảy ngàn quyển."
Đoán Binh Phường sớm đã là một thế lực khổng lồ, hiện tại còn có thể cung cấp trang bị thông thường cho mấy chục vạn đại quân của Thanh Minh, các loại công cụ, vật dụng mà ba mươi triệu lãnh dân thường ngày sử dụng cũng đều do Đoán Binh Phường cung cấp. Lần này Dư Tri Chuyết mang đến đều là sổ sách tổng hợp của toàn bộ Đoán Binh Phường, chỉ bao gồm các hạng mục lớn đã lên đến mấy trăm quyển.
Trương Sinh nói: "Những thứ này ta xem trước, nếu cần sẽ lại làm phiền Dư sư huynh. Sư huynh khoan hãy đi, vừa hay ta có vài vấn đề muốn thỉnh giáo, ví dụ như hung giáp, khi bên ta bán ra ngoài, định giá dựa vào đâu?"
Dư Tri Chuyết sững sờ, đây là một vấn đề cơ bản, nhưng lại quá mức cơ bản. Song vì tôn trọng Trương Sinh, hắn vẫn nghiêm túc giải thích: "Rất đơn giản, đầu tiên bên ta có chi phí, ví như tinh thiết, than củi, vân vân. Công tượng, tu sĩ Đạo Cơ cũng cần ăn uống, như trâu ngựa cần cỏ khô vậy. Những thứ lặt vặt này cộng lại, chính là chi phí của bên ta.
Sau đó, giá bán có một mức trần, mức trần đó chính là giá mà Cửu quốc dùng để thu mua giáp trụ tương tự. Ví dụ như quân đội Triệu quốc mua một bộ hung giáp thượng phẩm là năm mươi lượng tiên ngân, Tây Tấn là năm mươi lăm lượng, quân Bắc cảnh của Tây Tấn là sáu mươi lượng.