"U Vu chẳng có tên nào tốt lành! Lại còn xấu xí! Ả không chỉ lừa gạt bằng hữu của ngươi, mà ngay cả ta cũng bị lừa! Nếu ta biết sớm... tuyệt đối sẽ không thèm liếc nhìn một cái! Haiz, bây giờ nói gì cũng muộn rồi. Cứ vậy đi, ta chưa từng gặp ngươi, ngươi cũng chưa từng gặp ta." Cửu Mục đứng dậy định rời đi.
Vệ Uyên lại bước ngang một bước, chắn ngay cửa, nói: "Cửu Mục các hạ, đi nhanh vậy sao? Bằng hữu của ta còn rất nhiều điều muốn thỉnh giáo ngài đó!"
"Ngươi một con chuột đất thì có bằng hữu quái gì..." Cửu Mục tức giận mắng một câu, chợt nhớ ra điều gì, liếc nhìn bàn tay phải đang nắm hờ của Vệ Uyên, nói: "Thời gian của ta có hạn, kiên nhẫn cũng có hạn, có gì muốn hỏi thì mau hỏi đi!"
Vệ Uyên sắc mặt trầm xuống, nói: "Bằng hữu của ta có khá nhiều vấn đề, cho nên ngài vẫn nên kiên nhẫn một chút, nếu không chuột đất nổi giận cũng sẽ cắn Vu đấy."
Cửu Mục nhìn chằm chằm Vệ Uyên, Vệ Uyên lại không hề nhượng bộ!