Một cột sáng từ dưới búa của Vệ Uyên bốc lên, thẳng vút lên trời. Trong cột sáng, một con Âm Hổ ngửa mặt lên trời gầm thét, tuy không một tiếng động nhưng uy thế lại hiển lộ hết thảy. Các Lực Vu ở đây tuy đều là hạng người đã kinh qua sa trường, ngày ngày lăn lộn giữa lằn ranh sinh tử, nhưng giờ phút này phần lớn trong lòng đều dấy lên sự run rẩy.
Con Âm Hổ này tuy không phải thần vật thánh thú, nhưng đã rất gần rồi. Thanh đao này sinh ra linh tính như vậy, đủ để dùng đến Ngự Cảnh hậu kỳ. Vũ khí của hai vị Hoang Vu trong Phong Mang Yếu Tắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Phong Ngưu dùng đôi tay run rẩy nâng thanh đao lên, cảm nhận được Âm Hổ đang du ngoạn trong thân đao, tự nhiên sinh ra một tia liên kết với bản thân, có thể mơ hồ cảm nhận được hỉ nộ ái ố của nó.
Vốn dĩ việc đao sinh ra linh tính đã khiến Phong Ngưu mừng như điên, giờ phút này lại có thể kết nối với linh tính, càng khiến lão vui sướng đến mức như muốn nổ tung. Sau này có thể dựa vào đây để vượt qua rất nhiều cửa ải trên con đường đến Ngự Cảnh, hy vọng đột phá Hoang Vu cũng tăng lên rất nhiều.
Phong Ngưu không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: “Ngươi đã cứu thanh đao của ta, lại có ơn thành đạo với ta, lão Ngưu ta…”