Liệp Cửu để lại một ngàn cân Hoang Thiết, khiến Vệ Uyên tạm thời không cần lo lắng về vấn đề nguyên liệu nữa.
Tính toán kỹ, Vệ Uyên tương đương đã bỏ ra bốn trăm đạo thanh khí để nâng cao phẩm chất Hoang Cương, sau đó lại bỏ thêm một đạo lực Vu khí vận, cuối cùng đổi về trọn một ngàn cân Hoang Thiết cùng một phần tế tự chi lực. Chủ yếu là lực Vu khí vận đến từ Liệp Nhị Thất, sau đó Liệp Cửu và Liệp Tam Ngũ lại mỗi gã cống hiến một đạo, hơn nữa đều là tiến giai khí vận. Giữa các khí vận tương đối khó quy đổi, nhưng vài trăm Phàm Vận chắc chắn không đổi được một đạo tiến giai khí vận của lực Vu cấp Pháp Tướng, dẫu có thêm một số không cũng không được.
Nếu không tính đến khí vận ra vào, Vệ Uyên tương đương dùng nguyên liệu trị giá trăm cân Hoang Thiết, kiếm lời ròng rã chín trăm cân Hoang Thiết cùng tế tự chi lực khó mà lường được, trước sau tổng cộng chỉ tốn trọn một khắc đồng hồ. Món hời này kiếm được khiến Vệ Uyên thậm chí có chút áy náy trong lòng.
Sau khi Liệp Cửu và đám người Khai Sơn Đại Tượng rời đi, Vệ Uyên mới chính thức mở cửa làm ăn. Hiện tại hàng hóa ít ỏi đến đáng thương, thứ có thể bán chỉ có mũi tên và tháp thuẫn. Kết quả là đám Vu tộc đã quét sạch hàng, trong nháy mắt hai trăm mũi tên đã bị mua hết, ngay cả tháp thuẫn cũng bị người ta mua đi. Vệ Uyên vào nhà uống chén trà, bên ngoài kệ hàng đã trống không, bỗng dưng lại có thêm bảy trăm cân thiết liệu.
Vệ Uyên gọi Liệp Tam Nhất đến, hỏi: “Chúng ta có phải đã bán quá rẻ rồi không?”