Dù có dùng mông để suy nghĩ, cũng biết đây là chuyện không thể nào…
Vệ Uyên chợt có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, dường như nếu dùng mông để suy nghĩ, thật sự sẽ có kết quả khác chăng? Nhưng sao mình lại có suy nghĩ quái đản thế này, mông là để dùng như vậy sao?
Vệ Uyên chỉ cảm thấy đầu óc lúc này có chút hỗn loạn. Theo lý mà nói, ánh mắt từ thiên ngoại đã biến mất, mảnh thiên địa này nên đến lượt hắn làm chủ. Nhưng thiếu nữ ngoài cửa là sao đây, là thủ vệ mà ánh mắt đáng sợ kia cố tình để lại ư?
Bây giờ phải làm sao?
Vệ Uyên lại có chút bối rối, hắn chẳng hay biết gì về bên ngoài đại điện, cũng không rõ những thủ đoạn mình có thể học hay sử dụng. Cả căn phòng đầy ắp sử thư, toàn là những thứ bút tước Xuân Thu, tác giả ngay cả một chữ cũng không muốn viết thêm.