“Không cần, cứ cố gắng dùng Hoang Ngữ, khi nào nói không rõ thì dùng Chân Ý là được.” Vệ Uyên phải tranh thủ mọi thời gian để luyện Hoang Ngữ, sau đó mới có thể khởi động kế hoạch thứ hai: mạo xưng Vu tộc.
Cực Đạo giải thích: “Vừa rồi ta sử dụng Man Hoang Chiến Hống, đây là Vu pháp chỉ có tác dụng trong Hoang Giới. Chiến hống có thể đánh thức Hoang Đạo Cực Ý trong vũ khí và khôi giáp. Lượng Hoang Đạo Cực Ý có thể đánh thức về cơ bản sẽ quyết định thắng bại trong cuộc chiến.”
Chuỗi Hoang Ngữ dài dằng dặc này mấy lần khiến Vệ Uyên nổi sát tâm. Hắn dứt khoát tách ra một đạo thần niệm, chuyên dùng để phiên dịch, sau đó chính mình chỉ nghe lời đã dịch, lúc này mới dằn xuống được lửa giận.
“Hoang Đạo Cực Ý là gì?” Vệ Uyên hỏi.
Cực Đạo lại giải thích một lượt. Cái gọi là Hoang Đạo Cực Ý chính là đạo trong vạn vật của Đại Hoang Giới. Lực Vu thông qua chiến hống đặc thù để kích hoạt đạo lực bên trong, từ đó thay đổi vật tính. Nếu không, bất kỳ thứ gì trong Hoang Giới cũng cứng rắn sánh ngang Ngự Cảnh Linh Bảo, dù tu sĩ Ngự Cảnh tới đây cũng phải phát điên.