Vệ Uyên đứng trên không trung, nhìn xuống đại địa đang chìm dần trong hoàng hôn.
Các thành thị truyền thống của Cửu quốc, hễ đêm xuống là chỉ còn lại vài nơi le lói ánh đèn. Chỉ những gia đình giàu có mới dùng nổi đèn nến, phàm nhân bình thường chỉ có thể thức dậy khi gà gáy, mặt trời lặn thì đi nghỉ.
Bởi vậy, Đại Thang dưới màn đêm mới càng thêm chân thực, dùng chính những ánh đèn le lói và hơi ấm ít ỏi để cho người ta biết, đâu là phú hộ, đâu là tiên gia.
Thanh Minh lại khác, trong thành thị đâu đâu cũng đèn đuốc sáng trưng, nhiều tòa lầu cao mười mấy tầng nhà nhà đều sáng rực, thỉnh thoảng có thể thấy người tan tầm về muộn men theo vách lầu bay lên, nhảy vào cửa nhà mình.
Ở Thanh Minh, được ở lầu cao là một biểu trưng cho thân phận.