Tiếng chuông vang chín hồi.
Hình ảnh Vệ Uyên biến mất, thay vào đó là hình ảnh từng người nhân tộc bị Vu tộc chém giết, từng ngôi làng bị thiêu rụi, từng đoàn người trần truồng bị xua đuổi lên tế đàn.
“Hỡi dân chúng Thanh Minh, trong mấy chục vạn năm qua, chúng ta vẫn luôn bị Vu tộc ức hiếp, tàn sát; bị nuôi dưỡng như súc vật; bị giết mổ trong mỗi dịp lễ lớn của bọn chúng, để mua vui cho thượng thiên. Nhưng trời của Vu tộc, không phải Thương Thiên, không phải Thiên Đạo, mà là lão tổ tông của chính bọn chúng!”
Vô số phàm nhân vô cùng chấn động, bọn họ sinh lão bệnh tử, sống một đời mơ mơ hồ hồ, chỉ biết dị tộc hung tàn, nhưng không biết hung tàn đến mức nào.
Hình ảnh lại biến đổi, chuyển sang Khúc Liễu trấn, xuất hiện từng mảng ổ chuột cùng những người mặt mày tê dại ngâm mình trong nước bẩn.