Vệ Uyên vừa rẽ qua một góc phố, liền thấy trước mặt là một tòa thanh lâu cao tới bốn tầng, treo đầy những bó hoa, điểm xuyết thêm các loại đồ trang sức kim loại đủ màu, trang trí vô cùng diễm tục. Chủ yếu là trước cửa tiệm dựng một tấm biển lớn, trên đó viết bằng chữ lớn nổi bật: Huyết Vu và Pháp Vu không được vào, Đạo Vu cần phải xét duyệt.
Vệ Uyên sững sờ, trong thành này sao lại có cả Huyết Vu và Pháp Vu? Đạo Vu cao hơn các Vu khác một bậc, ngay cả điều này cũng biết.
Sau đó, hắn lại thấy bên cạnh dựng một tấm biển, trên đó viết bằng chữ nhỏ: Nhân tộc không được vào.
Vệ Uyên thoáng chốc lửa giận bốc lên, trong cõi Thanh Minh này mà lại có nơi Nhân tộc không được vào ư? Hắn sải bước định đi vào thì gã tiểu nhị ở cửa vội chạy tới cản lại, nhỏ giọng nói: “Huynh đệ, từ nơi khác đến à?”
“Phải, có chuyện gì sao?”