Chúng đệ tử vâng lệnh rời đi, Hiểu Ngư đứng bên cạnh quan sát, trong lòng quả thực bội phục. Quả nhiên nghề nào cũng có chuyên môn riêng, Tôn Vũ vừa hiểu rõ bệnh tình đã có sắp xếp tương ứng.
Thấy Hiểu Ngư đến, Tôn Vũ nhiệt tình chào hỏi, sau khi biết được lý do, bèn giải thích rằng người bệnh đa phần mắc bệnh về đường ruột, trong trường hợp này cứ tra nguồn nước trước, sau đó đến rau củ và thịt gia cầm, thế nào cũng tìm ra được nguồn bệnh.
Đang lúc nghe giải thích, Hiểu Ngư bỗng nhiên lòng có cảm ứng, liền thấy trong sân viện bên cạnh có một con cự hạt lớn vài trượng đang nằm rạp, phun khói độc vào một hàng đạn pháo trước mặt.
Hiểu Ngư cẩn thận quan sát con Phụ Đỉnh Cự Hạt một lúc rồi mới cáo từ rời đi.
Con bọ cạp của Tôn Vũ phun ra chính là đan hỏa, cộng thêm việc hắn chữa bệnh cứu người, tích lũy được khí vận đáng kể, cho nên độc hỏa mà con cự hạt phun ra lúc này lại ẩn chứa chân ý sinh sôi bất tận. Thiếu Dương Tinh Quân nhãn lực hơn người, liếc mắt một cái đã biết nếu bị phun trúng, e rằng mình sẽ bị tụt cảnh giới.