Vệ Uyên nhận lấy mảnh chip, nó tức thì hóa thành một luồng sáng, chui vào cơ thể hắn.
Thanh niên kia đột nhiên hỏi: “Ngươi là nhân loại phải không?”
Vệ Uyên suy nghĩ một chút, nói: “Nhìn từ bên ngoài, hẳn là vậy.”
Gã thanh niên mỉm cười, từ trong ngực áo lấy ra một khẩu súng lục, rồi chĩa vào lão nhân đang nằm trên giường mà bắn liên tiếp mấy phát, cho đến khi bắn cạn băng đạn.
Ánh sáng ban ngày dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại chiếc giường, và lão nhân trên giường đang ngây dại mỉm cười, miệng nhét đầy bánh mì.