"Có nhiều tiên binh như vậy, vì sao ngài hoặc các tổ sư khác ra tay lại chưa từng thấy sử dụng?"
Huyền Nguyệt nói: “Tiên binh cũng phân chia cao thấp, chưa đạt đến cấp bậc tuyệt thế thần binh thì đều không thể siêu thoát khỏi sự trói buộc của Đại đạo. Hơn nữa, mỗi lần sử dụng đều tiêu hao cực lớn, lại gánh theo đại nhân quả, ngay cả ta cũng không thể tung ra mấy chiêu. Mà chúng ta không phải chủ nhân ban đầu của tiên binh, chưa được tiên binh công nhận, dù có lấy được cũng không phát huy được toàn bộ uy lực, chỉ sau khi đăng tiên mới có thể thuận lợi nắm giữ.
Nhưng một khi đã có thể đăng tiên, ai lại không có pháp bảo mà mình đã luyện hóa, ôn dưỡng bấy lâu? Chờ đến khi thuận lợi đăng tiên, bảo vật quen dùng vượt qua tiên kiếp, tự nhiên cũng sẽ trở thành tiên binh, không cần phải dùng của người khác.”
“Vậy những tiên binh này tồn tại ở đây, chẳng phải là vô dụng sao?”
“Cũng không thể nói vậy, bình thường chúng là vật kỷ niệm các bậc tiền bối, nhưng khi thực sự đến thời khắc sinh tử tồn vong, có thể giải phong tiên binh, một món tiên binh tương đương với một đòn toàn lực của chủ nhân ban đầu. Năm xưa Tứ đại Tiên chủ ly thế, Ngũ đại Cung chủ khi chưa đăng tiên đã buộc phải dùng đến hai món tiên binh, trọng thương hai đại địch, bảo toàn sơn môn Thái Sơ Cung không sụp đổ.