Trận này, trong mười lăm vạn quân Triệu có ba vạn bỏ chạy, sáu vạn tử thương, sáu vạn đầu hàng, phe Thanh Minh chỉ thương vong tám ngàn, có thể xem là một trận toàn thắng.
Quân Triệu có tổng cộng tám vị Pháp Tướng, hai người tử trận, một người bị bắt làm tù binh, số còn lại đều bỏ trốn. Vệ Uyên thừa lúc chiến trường hỗn loạn, đã thẳng tay hạ sát hai vị tướng quân Pháp Tướng, tiện tay thu luôn Pháp Tướng của bọn họ, tự cho rằng mình làm việc này thần không biết quỷ không hay.
Hai Pháp Tướng được dâng lên, món nợ của Vệ Uyên với Tam Mục Điểu Thủ đã vơi đi một chút, hiện tại vẫn còn sáu mươi chín. Xem ra một Pháp Tướng có thể đổi lấy ba đạo thiên ngoại khí vận. Chỉ tiếc là Tam Mục Điểu Thủ không thèm ngó ngàng đến Pháp Tướng của dị tộc, chỉ thu nhận Pháp Tướng của nhân tộc, cũng không rõ vì sao. Nếu không thì món nợ của Vệ Uyên giờ đã sớm trả xong, lại còn có dư.
Hàm Dương Quan cách Thanh Minh không xa, Vệ Uyên lại đang ở đây, vì thế rất nhiều hồn phách của quân Triệu đều không thể chuyển sinh, bị Vệ Uyên chặn lại, hóa thành phàm nhân giữa chốn hồng trần.
Vệ Uyên để lại một vạn quân trấn thủ Hàm Dương Quan, dọn dẹp chiến trường, còn mình thì đích thân dẫn đại quân thẳng tiến đến chỗ mười vạn quân Triệu ở Hoàng Bình quận. Vệ Uyên hành động thần tốc, quân Triệu bên kia vừa nhận được tin, tiền quân của Thanh Minh đã áp sát dưới thành.