Tiếng chuông tan học vang vọng khắp sân trường, ánh tà dương nhuộm đỏ thành phố với những tòa nhà cao tầng san sát.
Vệ Uyên và Bảo Vân không rời đi, mà cùng tựa vai ngồi trên lan can sân thượng tòa nhà chính, ngắm nhìn thư viện ngập trong ánh tà dương. Dưới nền trời ráng đỏ, bóng hình hai người tựa hồ có thể bầu bạn đến tận cùng trời cuối đất.
Sau lưng hai người, Khổng Tước ngồi xổm trong góc, tay cầm điếu thuốc, nhíu mày nhìn, rồi lấy hết dũng khí hít một hơi, kết quả sặc sụa ho khan liên hồi.
Hắn không bỏ cuộc, mà dựa tường ngồi xổm, hút thuốc từng hơi một.
Nếu quay đầu, sẽ thấy hai kẻ kia đang ngồi cạnh nhau. Vốn dĩ Khổng Tước không cảm thấy tình trạng hiện tại của mình có gì bất ổn, nhưng từ khi Bảo Vân xuất hiện, Khổng Tước nhận ra thời gian hắn ở một mình ngày càng nhiều.