Nói đến đây, Bảo Vân liếc Vệ Uyên một cái, nói: “Coi như ngươi may mắn!”
Dư Tri Chuyết vung tay, một hình ảnh khác hiện ra, đây là cảnh tượng tiểu nam hài mà Vệ Uyên nhìn thấy khi tiến vào siêu thị. Cảnh tượng tương tự trong tay Dư Tri Chuyết lại không ngừng biến hóa màu sắc, dưới những màu sắc khác nhau, tiểu nam hài chợt hiện chợt ẩn, đôi khi lại chỉ hiện ra một phần thân thể. Cảnh tượng quanh thân hắn cũng trở nên vụn vỡ, nhưng đôi khi lại xuất hiện những tình cảnh chưa từng thấy.
Dư Tri Chuyết nói: “Thần thức của sư điệt cường hãn, tin tức tình cảnh ghi lại vô cùng phong phú, hơn pháp tướng thông thường không biết bao nhiêu lần. Từ những tin tức này có thể phán đoán ra nhiều sự thật.
Trước hết, tiểu nam hài này kỳ thực là một đạo chấp niệm do người nào đó trong quá khứ lưu lại, ảnh hưởng của chấp niệm đối với không gian xung quanh, chính là thiên quang mà chúng ta nhìn thấy. Loại ảnh hưởng này kỳ thực cũng là một loại ánh sáng, nó chiếu sáng xung quanh, nhưng cảnh vật được chiếu sáng không phải hiện tại, mà là cảnh vật cùng thời điểm với chấp niệm.
Chấp niệm thì chư vị đều đã quen thuộc, ta sẽ không nói nhiều nữa. Nhưng thông qua nghiên cứu thiên quang do chấp niệm sinh ra, ta đã tìm thấy vài loại nguồn sáng có vật tính tương cận, dùng đó để chiếu rọi, quả nhiên tin tức do chấp niệm lưu lại đã phát sinh biến hóa, chính là tình cảnh chúng ta vừa thấy.