Một lát sau triều hội tan, Tả tướng và Hữu tướng sóng vai bước đi. Tả tướng chợt nói: “Nếu không phải hắn luyện đan, ta đã suýt quên mất hắn còn có tư chất trời cho, tương lai sẽ bước lên tiên lộ.”
Hữu tướng gật đầu. Vệ Uyên sớm muộn gì cũng sẽ buông bỏ thế tục, bước lên tiên lộ, vốn không phải người cùng đường với bọn họ, bây giờ việc gì phải đi gây sự với hắn?
Trên lầu thành Hàm Dương Quan, Lý Trừng Phong đứng nhìn về phía Tây, chỉ thấy hoàng hôn như máu, vạn dặm ráng chiều chiếu rọi xuống biển rừng xanh bao la bên dưới, phảng phất khoác lên mặt đất một lớp áo tơi vàng đỏ.
Hắn tâm tình khoáng đạt, có xúc động muốn hú một tiếng thật dài, lại muốn ngâm một bài thơ, tên thơ chính là «Lý Trừng Phong đăng Hàm Dương Quan hữu cảm».
Chỉ là trước mắt, nơi chân trời bỗng xuất hiện một chấm đen, Lý Trừng Phong dụi dụi mắt, định thần nhìn lại mới biết không phải mình hoa mắt, mà là thật sự có một người đang bay tới. Tốc độ của người này cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt.