Trong sóng lớn biển khơi, mấy trăm đạo binh cưỡi gió đạp sóng, xông vào thiên địa xa lạ. Chúng nhanh chóng đến bờ biển, tại đây rời nước lên bờ.
Bờ biển khắp nơi là những thuyền đá còn dang dở bị bỏ lại, cùng với lác đác vài võ sĩ lang thang. Nhưng chủ lực của bọn chúng đã bị tiêu diệt hoàn toàn trong nhân gian yên hỏa, số còn lại đều là già yếu bệnh tật.
Vệ Uyên trực tiếp xông lên bờ biển, ma đao quét ngang, một luồng sát cơ vô hình lướt qua, trong phạm vi trăm trượng lập tức không còn sinh cơ, mấy chục tộc nhân Tông Phát tộc trực tiếp ngã xuống, trên thân không một vết thương.
Lúc này ma đao mới bắt đầu phát uy, vừa rồi thì bị áp chế hoàn toàn, thậm chí khi giao phong với song đao dài ngắn, Vệ Uyên còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của nó, chỉ là Vệ Uyên đã phong bế miệng nó, không cho nó lên tiếng.
Trong lòng Vệ Uyên thoáng qua một trận xót xa, hai thanh đao kia rất có thể là bảo vật quý giá nhất trên người Ngân Nhận, chắc chắn là tiên nhận, không kém gì ma đao Thất Nguyệt. Chỉ tiếc dưới bí pháp, chúng cũng bị rút hết tiên lực, hóa thành sắt vụn cát bay.