Nhưng phi đao này kém xa bản thể thánh vật, sau khi bị chém trúng ít nhiều sẽ lưu lại chút di chứng, chỉ cần tiềm tu mấy trăm năm, mỗi ngày dùng nhiều thiên tài địa bảo, thánh dược tiên tài, hồn phách vẫn có khả năng khôi phục. Cho nên bị nó chém một nhát cũng không có gì to tát, chẳng qua là khiến việc Đăng Tiên chậm lại một hai trăm năm mà thôi.”
Chẳng qua chậm lại một hai trăm năm? Cứ nhìn gương Hứa Vạn Cổ thì biết, đừng nói một hai trăm năm, có khi chỉ chênh lệch mười hai mươi năm thôi cũng đủ rồi.
Đoan Vương có khuôn mặt thanh tú khẽ co giật, chắp tay nói: “Đa tạ đạo hữu đã cho hay.”
Chu Nguyên Cẩn lại nói: “Ta nói thẳng với ngươi, không có ý gì khác, chỉ là muốn ngươi biết, ta đang dùng thực lực để nói chuyện với ngươi. Vậy nên, những lời không nên nói, ngươi có thể nuốt lại rồi đó.”
Đoan Vương cười khổ nói: “Đạo hữu hà tất phải làm đến mức này?”