Còn Phong Thính Vũ thì chỉ mải mê ăn uống, tuy không điểm trang phấn son, nhưng từng cử chỉ nhỏ, nét mặt nhỏ đều mang vẻ đặc sắc riêng, càng ngắm càng thấy ưa nhìn. Hơn nữa, nếu quan sát kỹ hơn một chút, sẽ cảm nhận được nàng tựa như một ngọn núi lửa chực chờ phun trào, ẩn chứa một nguồn năng lượng kinh người trong thân hình nhỏ nhắn mà đầy đặn ấy.
Ngoài ba vị nữ tử kia ra, còn có Từ Hận Thủy, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều thành họa, lưu quang đúc nên cốt tướng, dung mạo cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu.
Vệ Uyên trong lòng thầm mừng, may mà sư phụ bế quan rồi.
Trên bàn tiệc, mấy vị vô lương sư thúc thì uống rượu thưởng thức món ngon, hứng thú cực cao.
Phùng Sơ Đường gắp một miếng cá rán giòn, khen ngợi: “Miếng cá này, quả là chế biến rất ngon, rất thấy được dụng tâm của đầu bếp! Không ngờ ở Thanh Minh cũng có danh trù như vậy. Tiếc là sư phụ ngươi không có ở đây, nếu không mùi vị tuyệt hảo thế này, thế nào cũng phải để nàng nếm thử.”