Thoáng chốc lại đến mùa kim thu phương bắc, cỏ tốt chim bay, Liêu tộc phương bắc lại bắt đầu một năm một lần đại cử nam hạ, quân lực ép cho các nước phương bắc không thở nổi, biên giới co lại đáng kể.
Bắc Phương Sơn Môn của Thái Sơ Cung hiện giờ ở vị trí vô cùng nổi bật, gần như đã thành một hòn đảo đơn độc, chỉ còn lại một dải đất nhỏ tiếp giáp với các nước.
Tuy nhiên, so với một năm trước, tình hình Bắc Phương Sơn Môn lúc này tuy hiểm trở nhưng không nguy hiểm. Các tuyến phòng thủ từ từ co lại, mỗi khi từ bỏ một vùng đất, đều gây ra tổn thất nặng nề cho Liêu tộc, khả năng phòng ngự vô cùng kiên cường, đánh cho đám chỉ huy Liêu tộc đối diện cũng có phần do dự.
Lúc này, trong đạo binh của Bắc Phương Sơn Môn Thái Sơ Cung đã có thêm mấy ngàn tu sĩ Đạo Cơ, lực phòng ngự của chiến tuyến cơ sở được tăng cường đáng kể.
Những tu sĩ Đạo Cơ xuất thân từ đạo binh này, cho dù tu luyện Đạo Cơ theo khuôn mẫu, trên chiến trường cũng luôn tìm được vị trí thích hợp, giết địch không chút nương tay. Thậm chí có một nhóm người tu luyện Minh Quang Đạo Cơ vốn ít tác dụng nhất, cũng lợi dụng chức năng tăng nhiệt độ nhẹ của Đạo Cơ, hoặc là luyện chế quân khí, hoặc là cải thiện môi trường chiến địa, nâng cao hiệu quả chiến lực của quân sĩ xung quanh.