Vệ Uyên đến lúc này mới tường tận, Tế Nhân trong Vu tộc quả thực chẳng khác nào súc vật, có lẽ khác biệt duy nhất là bọn họ thông minh hơn đám súc sinh một chút.
Tế phẩm mà Thiên Ngữ đưa tới đều là Tế Nhân, tuyệt nhiên không có Sinh Nhân. Ngoại hình của Sinh Nhân và Nhân tộc bình thường đã có khác biệt không nhỏ, thêm nữa, Sinh Nhân già yếu thì không còn giá trị, còn Sinh Nhân trẻ tuổi lại giống như gà mái biết đẻ trứng vàng, giá trị vô cùng cao, thường không được đem ra mua bán. Thứ được mua bán trao đổi chỉ có Tế Nhân mà thôi.
Vệ Uyên trầm ngâm chốc lát hỏi: “Vậy những Sinh Nhân này nên xử lý thế nào?”
Tôn Vũ sớm đã có câu trả lời: “Thượng sách là duy trì hiện trạng, để Sinh Nhân tiếp tục sinh sôi, sau đó những đứa trẻ sinh ra sẽ được xử lý bằng bí pháp của Vu tộc, vài năm sau sẽ không khác gì Nhân tộc bình thường. Nhưng tư chất tu luyện của bọn họ nhìn chung tốt hơn đám lưu dân rất nhiều. Cứ mỗi vạn người là có thể xuất hiện vài trăm Đạo Cơ, gấp hơn mười lần so với đám lưu dân bình thường.”
Vệ Uyên không bình luận, nói: “Vậy trung sách, hạ sách là gì?”