Một tiếng hét tựa sấm nổ vang vọng giữa núi non: “Hừ! Lũ tạp mao Thái Sơ Cung các ngươi nghe cho rõ đây, sư thái phe ta đã nói, hôm nay nếu không giao ra tên dâm tăng Vệ Uyên, nhất định sẽ san bằng sơn môn của các ngươi, giết cho không còn một ngọn cỏ! Oa nha nha nha!!”
Vệ Uyên trong sương phòng giật nảy mình, biết rằng khổ chủ đã tìm tới cửa, nơi này không thể ở lại được nữa, vừa vội vàng thu dọn y phục, vừa lẩm bẩm: “Tiểu tăng Ngộ Uyên không phải là Vệ Uyên mà các ngươi nói, những chuyện bại hoại danh tiết đều do tên Vệ Uyên kia làm, đừng tìm đến ta...”
Động tác trên tay hắn chợt dừng lại, tự nhủ: “Vệ Uyên? Đó chẳng phải tục danh của ta sao?”
Trên bàn trong phòng đặt một chiếc gương đồng, hắn liền nhìn vào gương, tức thì thấy một tiểu hòa thượng môi đỏ răng trắng, xét về dung mạo quả không thua kém bất kỳ ai.
Chỉ là nhìn thấy cái đầu trọc lốc kia, Vệ Uyên đột nhiên hét lên một tiếng, tỉnh dậy từ cơn ác mộng, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.