Lúc dùng bữa tối, Lý Trị vội vã tới, tìm Vệ Uyên, quan tâm hỏi: "Thái tiên sinh đã rời đi, ta hỏi nguyên do, ông ấy chẳng nói gì."
Vệ Uyên bất đắc dĩ đáp: "Ông ấy nói ta bất nhân bất nghĩa, không thèm cùng ta chung đường."
Lý Trị khẽ giật mình: "Là vì việc đưa phàm nhân lên tuyến đầu chăng?"
Vệ Uyên gật đầu.
Lý Trị nhíu mày nói: "Học vấn của Thái tiên sinh rất tốt, chỉ là ông ấy quá coi trọng danh tiếng, xưa nay luôn giữ mình trong sạch. Lúc cần thiết, ông ấy quả thực có thể xả thân vì nghĩa, nhưng đúng là cũng có chút hủ lậu, cố chấp không thay đổi. Than ôi, khi đó ta đã quá vội vàng, giá như đợi đại chiến kết thúc rồi mới tiến cử ông ấy thì tốt biết mấy."