TRUYỆN FULL

[Dịch] Kính Chủ

Chương 40: Làm mai (1)

"Thứ này quá quý giá!"

Vương thị nghe vậy, vội vàng từ chối: "A Bạch không thể nhận!"

Lục gia dù sao cũng làm nghề buôn bán dược liệu.

Nàng cũng biết ít nhiều về chuyện này.

Lục gia có tám tiệm thuốc, song lại không thể luyện chế đan dược.

Ngay cả Dịch Cân Hoàn và Đoán Cốt Đan, loại đan dược cơ bản nhất dùng để cải thiện căn cốt, nhà họ cũng không thể luyện chế.

Tương truyền, chỉ những tu sĩ có pháp lực cao thâm trong Huyền Môn Đạo Quán mới có thể luyện chế đan dược.

Mỗi viên đan dược đều cực kỳ trân quý, còn đắt hơn tổng giá trị các tiệm thuốc của nhà họ cộng lại, Lục Vân năm xưa tu luyện võ đạo cũng chưa từng dùng qua.

"Hai viên đan dược này đã tốn của tiểu thư..."

Tiểu Điệp vừa mở miệng, Lạc Thanh liền trừng mắt nhìn nàng.

Tiểu Điệp bĩu môi, có chút tủi thân.

Lạc Thanh nghiêm mặt nói: "Lục phu nhân, Tiểu Lục sắp mười tám rồi, các học viện của Vũ triều có quy định nghiêm ngặt về tuổi tác chiêu mộ đệ tử, nhất định phải đạt đến Căn Cốt Kỳ trước hai mươi tuổi."

Chuyện này, đại ca Lục Vân từng nhắc qua với Lục Bạch.

Vũ triều vì muốn nhiều người có cơ hội tập võ, đã nới lỏng giới hạn tuổi tác của các võ đạo học viện ở các châu quận rất nhiều.

Các quốc gia khác, có nơi rút ngắn xuống mười tám tuổi, thậm chí là mười sáu tuổi.

Không xuất thân từ môn phiệt đại tộc hay võ đạo thế gia thì sẽ càng khó có cơ hội vươn lên.

Lạc Thanh nói: "Với thiên phú của Tiểu Lục, muốn trong hai năm đạt đến Căn Cốt Kỳ tam trọng, chỉ có dùng Dịch Cân Hoàn và Đoán Cốt Đan mới có khả năng. Một khi vượt quá hai mươi tuổi, dù hắn muốn bái nhập Thanh Thạch Học viện cũng không còn cơ hội."

"Nhưng đan dược quá quý giá."

Vương thị vẫn còn chút khó xử.

Nhận thứ quý giá như vậy, sau này nhà họ làm sao trả nổi đây.

Lạc Thanh lại nói: "Hơn nữa, hai viên đan dược này đã mua rồi, ta sớm đã tu luyện đến Nội Tráng Cảnh, hai viên đan dược này đối với ta vô dụng, nếu không cho Tiểu Lục dùng, người khác cũng không dùng được."

"Ta nhớ ngươi còn có hai đệ đệ, bọn họ?"

Vương thị thăm dò hỏi.

"Bọn họ không dùng được."

Lạc Thanh lắc đầu, vẫy tay về phía Lục Bạch, nói: "Lại đây!"

Lục Bạch tiến lên vài bước, nhưng không dám lại gần quá, sợ Lạc Thanh lại xông tới vén tay áo hắn, kiểm tra thân thể.

"Lớn từng này rồi, còn e dè cái gì!"

Lạc Thanh nói: "Sau này đến Thanh Thạch Học viện tu luyện võ đạo, phải thật đường hoàng, không được lộ vẻ nhút nhát.

Nơi đó toàn là một đám thanh niên huyết khí phương cương, ngươi mà lộ vẻ nhút nhát sẽ dễ bị ức hiếp, biết chưa?"

Vừa nói, Lạc Thanh vừa đứng dậy, nhét hai lọ sứ vào lòng Lục Bạch.

Lục Bạch không né tránh.

Nghe lời Lạc Thanh nói, hắn có thể chân thật cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần thân cận.

Lạc Thanh lại nói: "Tiểu Lục, ngươi phải cố gắng rồi, hai đệ đệ của ta nhỏ hơn ngươi một hai tuổi, nhưng đã đạt đến Căn Cốt Kỳ, tiến vào Thanh Thạch Học viện tu luyện rồi."

"Thật ra..."

Lục Bạch chần chừ một lát, đang định nói ra thực lực của bản thân.

Lạc Thanh lại nói: "Nơi đây không có người ngoài, ta xem ngươi bị thương thế nào rồi."

Lời đến khóe miệng, Lục Bạch lại nuốt ngược vào, vội vàng nói: "Lạc tỷ, ta thật sự không sao rồi."

Nói xong, Lục Bạch lại hoạt động vài cái cánh tay trước mặt nàng.

Lạc Thanh thấy Lục Bạch hoạt động thoải mái, quả thực không giống bị trọng thương, mới yên lòng.

"Sao lại bị thương?"

Vương thị vội vàng hỏi.

Lục Bạch kể sơ qua chuyện vừa xảy ra ở võ quán, lại nói: "Lạc tỷ vừa đến Liễu Khê Trấn, liền xông thẳng đến Chu gia, giữa vạn quân, chém đứt một cánh tay của tên hộ viện kia."

Lạc Thanh lắc đầu: "Còn nói giữa vạn quân, đâu có khoa trương đến vậy."

"A!"

Vương thị có chút lo lắng, hỏi: "Cô nương, ngươi thế nào rồi, có bị thương không?"

"Chắc chắn là bị thương rồi."

Tiểu Điệp thì thầm: "Tiểu thư sợ các ngươi lo lắng, còn không cho ta nói."

"Vậy mà ngươi còn lắm lời!"

Lạc Thanh lườm Tiểu Điệp một cái, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi.

Nếu là đơn đả độc đấu, tên hộ viện kia không phải đối thủ của ta, chỉ là đối phương đông người, xông lên vây đánh, đao kiếm không có mắt, rất khó toàn thân trở ra."

Lạc Thanh đột nhiên hỏi: "Cái chết của gia đình Lục đại gia là sao, thật sự là bị lửa thiêu chết ư?"

Một trận hỏa hoạn, có thể thiêu chết sáu người, không một ai sống sót.

Trong đó, còn có hai hộ vệ, và cả võ giả như Chu Vũ.

Chuyện này có chút kỳ quái.

"Gia đình bọn họ là gặp phải báo ứng."

Vương thị nói: "Lục gia gặp phải tai họa bất ngờ như vậy, chính là vì bị người ta hạ tà thuật gì đó..."

Chuyện xảy ra đêm đó, Phúc bá sợ Vương thị kinh hãi, nên không nói rõ sự thật, chỉ nói rằng mọi người trong Lục gia bị một loại lửa xanh quỷ dị thiêu chết.

Vương thị liền kể lại những gì nghe được từ Phúc bá cho Lạc Thanh nghe một lượt.

Sắc mặt Lạc Thanh dần lạnh đi, nói: "Không thể tự tay giết chết mấy tên súc sinh này, quả thực là đã quá dễ dàng cho bọn chúng rồi!"

"Loại yếm thắng thuật này, ta từng nghe người ta nhắc đến, không ngờ ở Liễu Khê Trấn này lại có thể gặp phải tà thuật như vậy."

Lạc Thanh lại hỏi: "Hộ phù trên người Tiểu Lục, là ai động tay động chân?"