TRUYỆN FULL

[Dịch] Kính Chủ

Chương 11: Oan Hồn Đòi Mạng (1)

Trở lại Lục trạch, Lục Bạch về tiểu viện của mình, tiếp tục tu luyện Mãnh Hổ Trang.

Bất luận kẻ đứng sau là ai, chỉ có không ngừng nâng cao thực lực mới có thể tự bảo vệ mình tốt hơn.

Bốn mươi ngày sau, hắn còn phải đối phó với gia đình Lục Tử Viễn.

Dám chiếm đoạt gia sản ngay trên đầu hắn, chẳng khác nào cướp tiền của hắn.

Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, vàng bạc vẫn luôn là thứ quan trọng nhất.

Ăn, mặc, ở, đi lại, nơi nào cũng cần đến tiền.

Huống hồ, tu luyện võ đạo, ngoài võ học công pháp ra, còn tiêu tốn rất nhiều tiền của.

Binh khí, hộ cụ, dược liệu, linh đan… mỗi thứ đều cần lượng lớn tiền bạc để chống đỡ.

Một gia đình bình thường, chi phí ăn mặc một năm cũng chỉ tốn chừng năm lạng.

Cây nhân sâm già trong vò rượu thuốc mà hắn uống đêm qua đã đáng giá mấy chục lạng.

Văn nghèo võ giàu, xưa nay vẫn vậy.

Lục Bạch đứng Mãnh Hổ Trang trong tiểu viện, đến khi mệt thì chuyển sang diễn luyện Ngũ Bộ Quyền.

Ngũ Bộ Quyền chia thành năm loại bộ pháp tấn công là cung bộ, mã bộ, phốc bộ, hiết bộ, hư bộ, phối hợp với các loại quyền pháp, chưởng pháp như lâu thủ, xung quyền, khiêu chưởng.

Khi giao đấu với người khác, có binh khí trong tay hay không sẽ tạo nên khác biệt rõ rệt.

Cảnh giới càng thấp, sự khác biệt này càng lớn.

Đừng nói là Căn Cốt Kỳ, ngay cả cao thủ nội gia cũng chẳng phải đao thương bất nhập, bị một kiếm đâm xuyên tim cũng phải bỏ mạng tại chỗ.

Lục Bạch biết một bộ kiếm pháp cơ bản là 《Kiếm thuật Bát pháp》, nhưng chỉ mới nhập môn.

Chỉ là, bên người hắn không có binh khí nào.

Lục Bạch bỗng nhớ ra ca ca Lục Vân có một thanh bội kiếm tên là Thanh Vân Kiếm.

Tương truyền Thanh Vân Kiếm có hai thanh, một âm một dương, một nhu một cương.

Đó là do vị đại tẩu chưa qua cửa của Lục Bạch là Lạc Thanh tìm danh sư rèn thành, mỗi thanh kiếm lấy một chữ 'Thanh' và 'Vân' trong tên của hai người.

Cũng là vật định tình của cả hai.

Sau khi Lục Vân qua đời, thanh dương kiếm của cặp Thanh Vân Kiếm vẫn còn ở nhà.

Dù là di vật của người đã khuất, Lục Bạch cũng chẳng có gì kiêng kỵ.

Hắn từ phòng của ca ca lấy Thanh Vân Kiếm, trở về sân viện luyện tập 《Kiếm thuật Bát pháp》.

Cái gọi là Kiếm thuật Bát pháp chính là tám chiêu thức: thích, phách, điểm, tiệt, khiêu, trảm, liêu, mạt. Đây đều là những chiêu kiếm cơ bản nhất, không có biến hóa tinh diệu nào.

Bởi lẽ ở Liễu Khê trấn này, học được chút võ học Hoàng giai đã là tốt lắm rồi.

Nhiều người muốn luyện võ cũng không có cơ hội này, tài lực lại càng không thể chống đỡ nổi.

Hơn nữa, 《Mãnh Hổ Trang》 mà hắn tu luyện lại là công pháp Huyền giai.

Tuy đứng tấn rất vất vả, nhưng mỗi lần cạn kiệt thể lực, Lục Bạch đều cảm nhận được khí lực tăng trưởng, huyết khí dồi dào.

Trời tối, trên đường đã không còn bóng người.

Lục Bạch có Cổ Kính bên người, dắt theo hắc cẩu, mang kiếm lẻn ra khỏi Lục trạch, lại đi lùng sục khắp các ngõ hẻm trong trấn xem có thể đụng phải tà vật nào không.

Ban ngày không thấy, ban đêm lại đi tìm thử.

Tà vật thường sợ ánh nắng gay gắt, có lẽ chỉ hiện thân vào ban đêm.

Bất luận là Ngũ Bộ Quyền hay Kiếm thuật Bát pháp, cứ từ từ tu luyện thì cuối cùng cũng có thể đạt tới tiểu thành, đại thành rồi viên mãn.

Nhưng nay thời gian cấp bách, tốt nhất là thu thập được tà vật, hóa thành Hồn Quang để nhanh chóng hoàn thiện Mãnh Hổ Trang lên tầng công pháp Thiên giai!

《Sơn Quân Đoán Cốt Pháp》 có thể tu luyện đồng thời cả ba tầng gân, xương, da, hiệu quả tăng gấp bội, giúp hắn nhanh chóng đạt tới Căn Cốt Kỳ tam trọng!

Chỉ là, đi một vòng quanh trấn vào ban đêm, Lục Bạch vẫn không thu được gì.

Sau khi về nhà, Lục Bạch vẫn đến dược phòng, mở một vò rượu thuốc, tu ừng ực mấy ngụm rồi nhân dược lực và men rượu, tiếp tục tu luyện Mãnh Hổ Trang.

Luyện đến nửa đêm, một vò rượu thuốc đã cạn sạch.

Đêm qua đã không ngủ, đêm nay luyện đến canh ba đã thấm mệt.

Dược lực và cơn buồn ngủ ập tới, thực sự không trụ nổi, Lục Bạch mới quay về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lục Bạch lại thức dậy tiếp tục tu luyện Mãnh Hổ Trang, luyện tập Ngũ Bộ Quyền và Kiếm thuật Bát pháp, không dám lơ là.

Cứ như vậy, bảy ngày trôi qua.

Mấy ngày nay, Liễu Khê trấn cũng khá yên bình, không có thêm tin tức gì.

Đêm đó, Lục Bạch vẫn giữ tư thế của 《Mãnh Hổ Trang》, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Bảy ngày khổ tu không ngừng, thời gian đứng tấn ngày một dài hơn.

Bây giờ hắn thậm chí có thể duy trì thế tấn trong một canh giờ!

Lúc này, hai chân hắn bắt đầu run lên bần bật, rõ ràng đã đến giới hạn.

Lục Bạch vẫn không từ bỏ.

Thêm một khắc nữa, cố gắng thêm một chút nữa!

Dù có cơ duyên kỳ ngộ lớn đến đâu, nếu không có đại nghị lực hơn người, ý chí không gì lay chuyển và một trái tim cầu đạo sắt đá, cũng không thể nào leo lên đến đỉnh cao.

Lục Bạch chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran khó chịu, hô hấp càng lúc càng nặng nề, mồ hôi không ngừng thấm ra, rồi lại nhanh chóng bốc hơi, hơi nước bốc lên nghi ngút.

Từng luồng năng lượng không ngừng tuôn vào huyết nhục, kích thích từng tấc da thịt.

Đột nhiên!

Lục Bạch cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, tựa như thoát khỏi một vũng lầy, đôi chân vốn đang run rẩy lại vững vàng trở lại, tràn đầy sức mạnh.