Lục Bạch dùng Hư Vọng Chi Nhãn, lần theo dấu vết quỷ khí, đến dưới một vách đá.
Manh mối đến đây đột ngột đứt đoạn.
Trên vách đá phía trước phủ kín những dây leo chằng chịt, dưới ánh trăng chiếu rọi, tỏa ra thứ ánh sáng u ám.
Lục Bạch nắm Đào Mộc Kiếm, cẩn thận vạch những dây leo này ra.
Một hang động sâu thẳm tối tăm hiện ra trước mắt.
Lối vào hang động tựa một khe nứt ngang trên vách đá, phải cúi người mới vào được.
“Lục công tử, chậm một chút!”
Lý Duyệt Nhi đuổi theo, thấy Lục Bạch đã chui vào, biến mất khỏi tầm mắt, muốn gọi hắn lại cũng không kịp nữa.
Lối vào hang động trên vách đá như một cái miệng vực khổng lồ ẩn trong bóng tối, từng đợt gió lạnh thổi ra.
Dưới cơn gió lạnh này, những dây leo kia dường như sống lại, khẽ lay động.
Sắc mặt Tiểu Điệp và Lý Duyệt Nhi đều trắng bệch.
Giữa chốn hoang vu hẻo lánh tối đen như mực, gặp phải một hang động thế này, cả hai chưa chắc đã dám tự tiện xông vào.
Huống chi trong hang động này có thể có quỷ vật kia tồn tại.
“Đi thôi, không thể để Lục công tử một mình mạo hiểm!”
Lý Duyệt Nhi chần chừ một lát, rồi cũng lấy hết can đảm, tay trái nắm chặt lá Tịch Tà Phù, cúi người chui vào hang.
“Ôi, không biết còn có thể gặp lại tiểu thư nữa không.”
Tiểu Điệp thở dài một tiếng, cắn răng đi theo.
Trong hang động tối đen như mực, đưa tay ra không thấy năm ngón.
Tiểu Điệp mở to hai mắt nhưng vẫn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy phía trước là một khoảng đen kịt.
Nàng không dám di chuyển, vội vàng lấy hỏa chiết tử từ trong lòng ra, thổi liên tục mấy cái để thắp sáng.
Chỉ là ánh sáng của hỏa chiết tử rất yếu, chỉ có thể soi sáng lờ mờ trong phạm vi một thước xung quanh.
“Lý đạo trưởng, Lý đạo trưởng?”
Tiểu Điệp thử đi về phía trước vài bước, khẽ gọi hai tiếng.
Lý Duyệt Nhi rõ ràng vừa mới vào trước một bước mà đã biến mất không thấy đâu.
Xung quanh tĩnh lặng như tờ, không một tiếng động.
Ở trong bóng tối một mình, Tiểu Điệp lòng đầy sợ hãi, bất giác lùi về sau.
Nhưng chưa lùi được mấy bước, nàng đã dựa vào vách đá cứng rắn lạnh lẽo.
Tiểu Điệp vội quay đầu nhìn lại.
Hết đường rồi.
Nàng nhớ rõ mình chui vào hang, chỉ đi về phía trước vài bước, bây giờ lùi lại đã không thấy lối vào đâu nữa!
“Sao lại thế này?”
Tiểu Điệp hoảng hốt, đưa tay sờ vách đá phía trước, vừa lạnh vừa cứng, lại ẩm ướt phủ đầy rêu xanh trơn tuột.
“Sao ngươi cũng vào đây rồi?”
Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiểu Điệp vội quay đầu nhìn lại.
Nhờ ánh lửa yếu ớt, chỉ thấy Lục Bạch từ trong bóng tối đi về phía nàng, vẻ mặt đầy quan tâm.
“Lục thiếu gia!”
Đang trong cơn sợ hãi tột độ, đột nhiên nhìn thấy Lục Bạch, Tiểu Điệp như tìm được chỗ dựa, lòng vô cùng kích động.
“Nơi này nguy hiểm, ta đưa ngươi ra ngoài trước.”
Lục Bạch dịu dàng nói, định nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Điệp, đưa nàng rời khỏi đây.
“Tiểu Điệp mau lùi lại, tránh xa hắn ra!”
Ngay lúc này, bên tai Tiểu Điệp đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Duyệt Nhi.
Nàng bừng tỉnh, toàn thân lông tơ dựng đứng, nổi hết da gà.
Đó không phải Lục Bạch!
Mà là ảo thuật do quỷ vật kia thi triển!
Tiểu Điệp vội vàng lùi về phía giọng nói của Lý Duyệt Nhi, rồi nhìn lại vị trí của ‘Lục Bạch’.
Bàn tay mà Lục Bạch vươn về phía nàng đã biến mất, thực chất là mấy sợi dây leo quỷ dị vặn vẹo, suýt chút nữa đã cuốn lấy nàng!
Mấy sợi dây leo kia dường như bị kinh động, nhanh chóng co rút lại, chìm vào bóng tối rồi biến mất.
Tiểu Điệp quay đầu lại, thấy Lý Duyệt Nhi đang đứng cách đó không xa, lòng bất giác nhẹ nhõm đôi chút.
Ngay lúc này, ngọn lửa của hỏa chiết tử trong tay đột nhiên chao đảo, suýt thì tắt.
Trong tâm trạng căng thẳng này, Tiểu Điệp không nghĩ nhiều, vội vàng đi về phía Lý Duyệt Nhi, miệng nói: “Lý đạo trưởng, may mà có ngươi nhắc nhở.”
Lý Duyệt Nhi khẽ an ủi: “Không sao, ảo thuật của quỷ vật này lợi hại lắm, phải hết sức cẩn thận, đừng rời xa ta quá.”
“Vâng vâng.”
Tiểu Điệp gật đầu lia lịa, nép sát vào Lý Duyệt Nhi, nói: “Lý đạo trưởng, lối vào biến mất rồi, Lục thiếu gia cũng không thấy đâu.”
Lý Duyệt Nhi dường như bình tĩnh hơn nhiều, bèn nói: “Đừng hoảng, chúng ta cứ men theo vách đá mà đi, chắc chắn sẽ tìm được đường ra.”
“Được.”
Tiểu Điệp gật đầu.
Hai người men theo vách đá đi về phía trước.
Chẳng biết tại sao, đi một lúc lâu mà hang động này dường như vẫn không có điểm cuối.
Tiểu Điệp lại cảm thấy cơ thể mình ngày càng lạnh, khí huyết không thông, tay chân lạnh buốt, cả người trở nên mơ màng.
Tiểu Điệp lắc đầu, nhưng triệu chứng này vẫn không thuyên giảm.
“Lý, Lý đạo trưởng…”
Tiểu Điệp quay đầu lại, đang định mở miệng hỏi thì thấy Lý Duyệt Nhi đang nghiêng đầu, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, trên mặt nở một nụ cười quỷ dị.
Dưới ánh lửa mờ ảo, khuôn mặt tươi cười của Lý Duyệt Nhi trông vô cùng đáng sợ!
“A!”
Tiểu Điệp da đầu tê dại, tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, sợ hãi hét lên một tiếng, cả người suýt nữa ngất đi.
Đột nhiên!
Một vầng sáng vàng dịu nhẹ bừng lên, lan tỏa về phía này.
Khặc khặc khặc!
‘Lý Duyệt Nhi’ đột nhiên biến mất, thay vào đó là một bóng quỷ gầy gò, trên người bốc cháy ngọn lửa màu xanh lục, khuôn mặt quỷ trắng bệch nhe răng cười.
Trước khi ánh sáng bao trùm xuống, bóng quỷ lóe lên, lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Tiểu Điệp toàn thân run rẩy, sợ hãi đến tột cùng.
Dù thấy Lý Duyệt Nhi toàn thân bao phủ trong ánh sáng vàng đang đi về phía mình, nàng vẫn sợ đến run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, bất giác lùi về sau.
Ai là thật?
Ai là giả?
Nàng hoàn toàn không phân biệt được!
Dù đối mặt với võ giả võ công cao cường, nàng cũng không sợ hãi đến mức này.
Dù sao đó cũng là người sống bằng xương bằng thịt, có thể chạm vào được.
Nhưng bây giờ, nàng đang đối mặt với một tà vật ẩn mình trong bóng tối, có vô số thủ đoạn quỷ dị!
Phòng tuyến tâm lý của nàng gần như sụp đổ.
Nghĩ đến việc tà vật kia vừa rồi còn ở ngay bên cạnh mình.
Nàng còn chủ động đến gần, đi theo tà vật một lúc lâu, nàng không khỏi rùng mình, một trận sợ hãi ập đến.
Trong lúc thần trí hoảng hốt, một bàn tay nhỏ ấm áp đã nắm lấy tay nàng.
“Tiểu Điệp, là ta đây.”
Giọng Lý Duyệt Nhi vang lên: “Ta đã kích hoạt lá Tịch Tà Phù, có ánh sáng trừ tà này bảo vệ, tà vật kia không dám đến gần.”
Tiểu Điệp cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Lý Duyệt Nhi, cả người mới dần bình tĩnh lại.
Điều này hoàn toàn khác với ‘Lý Duyệt Nhi’ lúc nãy.
Vừa rồi đi cạnh ‘Lý Duyệt Nhi’, nàng chỉ cảm thấy từng đợt lạnh lẽo.
Lý Duyệt Nhi nhìn Tiểu Điệp toàn thân run rẩy, trong lòng vừa sốt ruột vừa lo lắng.
Tiểu Điệp sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm, rõ ràng là bị âm khí xâm nhập cơ thể.
Hôm nay dù có thể sống sót ra ngoài, e rằng cũng phải bệnh nặng một trận.
Hơn nữa, bộ dạng này của Tiểu Điệp rõ ràng là bị dọa sợ, tinh thần có chút thất thường.
Nghe sư phụ nói, có người đột nhiên bị kinh hãi hoặc kích động tột độ, thậm chí tam hồn có thể bị dọa mất một hồn, đó chính là mất hồn.
Từ đó ăn không ngon, ngủ không yên, tinh thần thất thường, có người thậm chí trở nên ngây ngô đần độn.
Vì vậy, trong dân gian mới có tục gọi hồn.
Hơn nữa với trạng thái của Tiểu Điệp lúc này, tinh thần suy sụp, cộng thêm khí huyết hao tổn, hồn phách không ổn định, càng dễ bị tà vật nhập thân.
Lá Tịch Tà Phù này của nàng không chống đỡ được bao lâu.
Một khi ánh phù tan biến, bóng tối trở lại, ngay cả nàng cũng khó mà thoát nạn!
Ngay lúc này, Lý Duyệt Nhi cảm thấy dưới chân có gì đó khác thường, vội cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy Hắc Cẩu vốn đi theo Lục Bạch, không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hai người, yên lặng nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước, cũng không biết đang nhìn gì.
“Lục công tử từ khi vào hang đã không còn tin tức, Hắc Cẩu này lại tìm thấy chúng ta, Lục công tử e là đã gặp phải độc thủ.”
Nghĩ đến đây, Lý Duyệt Nhi trong lòng tiếc nuối, đồng thời càng thêm sốt ruột, dẫn theo Tiểu Điệp, muốn nhanh chóng rời khỏi hang động này.
Nhưng hai người đi một lúc mà vẫn không tìm thấy lối ra.
Ánh phù ngày càng mờ nhạt.
Lý Duyệt Nhi lòng nóng như lửa đốt.
Cứ tiếp tục như vậy, hai người các nàng e rằng sẽ bị kẹt chết trong hang động này, dù hóa thành xương trắng cũng không ai hay biết.