Ngũ tiểu thư đi qua mấy sân viện, xuyên qua cầu nhỏ nước chảy, đến một sân viện yên tĩnh trồng hai cây hạnh và đầy những loài hoa lạ, rồi bước lên lầu gỗ thủy tạ có bốn góc cong vút như cánh chim.
Nàng chạy một mạch, cuối cùng cũng thấy được thiếu nữ thanh lệ tuyệt trần đang ngồi trên tầng ba, tà váy đen rủ xuống.
Nhưng bất kể thiếu nữ trước mặt có động lòng người đến đâu, khí chất có thoát tục đến mức nào, Sa Chỉ Tinh cũng chẳng hề để tâm.
Nàng vươn tay giật lấy cuốn sách từ tay thiếu nữ.
“Lại là Hoài Nam Hồng Liệt, sách này vừa khô khan vừa khó đọc, có gì hay mà xem chứ.”
